Đám mây trên bầu trời thành phố mùa Covid
14:51 - 24/07/2021
Đứng sững, tựa thân cầu, hai bàn tay khép, tôi vừa kịp hướng tới một cảnh tượng kì lạ trên bầu trời phía Tây thành phố. Đoàn xe qua cầu như chậm lại, những người đi bộ hay đi xe đạp đều dừng lại tìm một góc tránh những cột đèn đường. Những cặp mắt nhất loạt hướng nhìn lên bầu trời.
Tôi không thể gọi tên cảm xúc mình trước một không gian với màu sắc như nghi lễ chói loá ánh hào quang giữa hoàng hôn. Bấy giờ là 6h 33 phút ngày 17/7/2021, tôi đang trên lối đi bộ cầu Phú Xuân, cây cầu bắc qua sông Hương mềm mại.
Mọi người đều dừng lại cùng lúc máy điện thoại đưa lên. Một khoảng không nhuộm ánh xanh phớt vàng. Bầu trời là vòm giáo đường lộng lẫy tráng lệ. Lung linh giữa hai luồng hào quang chói loà, hai đám mây màu xanh lam như hình ảnh một thiên thần bé nhỏ chắp tay cầu xin người mẹ vĩ đại.
Ôi Thượng đế toàn năng Đức Phật từ bi cứu độ... Tôi thầm kêu lên trước cảnh tượng bi tráng với sự xúc động không thể kìm nén. Có phải thần thánh đang nghe thấu lời cầu nguyện của con người!
Chưa bao giờ chúng ta phải trải qua những nỗi lo âu như những ngày này. Chúng ta phải học và thích nghi với một thế giới hoảng sợ và u ám với cuộc chạy đuổi của khoa học, sự cố gắng dốc sức của chính quyền và mỗi một người dân với khẩu trang nước rửa tay và những liều vaccine chưa lường hết tác dụng phụ. Những ngày thông báo ca nhiễm giảm là những tiếng thở ra khe khẽ. Ngày căng thẳng với những trận truy dồn vết, những bệnh nhân quá trẻ vẵn không thể vượt qua. Những đứa bé chưa thể dùng thìa xúc cơm phải mặc bộ đồ bảo hộ lên xe cách ly. Các y bác sĩ, những người lính, những thanh niên tình nguyện làm viêc đến kiệt sức ... Chưa bao giờ chúng ta phải giữ khoảng cách với những người thân yêu, với bạn bè như thế. Luôn là sự đề phòng! Thật khủng khiếp khi phải dè chừng mỗi không gian, mỗi sự tiếp xúc, mỗi cái chạm tay ..đầy bất trắc..
"Sài Gòn bịnh nặng rồi!" Thành phố bảo bọc biết bao thân phận khốn khó đang lâm bệnh. Đà Nẵng đã tăng số người nhiễm lên từng ngày. Hà Nội thân yêu đang bắt đầu chấp hành lệnh giãn cách.
Những con đường vắng hoe. Những đôi mắt âu lo sau những ô cửa đóng chặt. Những thân phận kiếm sống chật vật lại càng lao đao. Cả nước hướng về Sài gòn. Người Huế hướng về bà con trong nớ mà thương mà gói ghém từng bó rau con cá muối đậu sả gừng, cả những lời cầu nguyện mong mỏi chân thành chia sẻ.
Huế đang tạm yên ắng với những ca bệnh rải rác được kiểm soát. Đi giữa hai hàng cây xanh bên bờ sông Hương, hóng ngọn gió mát lành từ đầu nguồn sông thoảng về, thấy lòng thầm chịu ơn xứ sở hiền hoà hiển linh cho con dân những giây phút an lành giữa mùa đại dịch.
Người ra đường tự giác chấp hành không tụ tập quá đông. Công viên nhà hát lối đi bộ vẫn sáng đèn. Giọng trẻ con nghịch nước nô đùa trên bến sông như những chiều mùa hè nào đó.. Phút chợt thấy mình như người có lỗi với những giận hờn sân si thường nhật. Hoàng hôn trên sông và buổi chiều yên ả như thế giới vẫn chưa có những bất trắc thật tuyệt biết bao!
Lo lắng không phải hoảng sợ. Em tôi gọi điện mỗi ngày thường nhắc chị. Những đứa trẻ bập bẹ câu "Chống dịch như chống giặc". Người lớn ôm lấy con trẻ để hít hà thương yêu để cổ vũ mình. Hãy yêu thương nhau, hãy hướng về nhau và hãy cùng nhau...
Khi vừa dắt xe ra ngõ, bầu trời hoàng hôn với những đám mây màu đỏ loang khắp như một cánh rừng đang cháy. Tôi chợt rùng mình. Phải chăng là cơn thịnh nộ và sự trừng phạt của Thượng để với loài người khốn khổ. Trước mắt tôi là tấm lưng còng của O bán tò he lúc lắc quạt giấy nơi chân cầu Tràng tiền. Tôi nhớ những hàng quán người mua kẻ bán nơi phố Tây chừ thành con phố vắng nghe rõ từng đám lá xoay vòng khô khốc. Tôi nhớ những giọt nước mắt mạ tôi thương đứa cháu trai là nhân viên hàng không trong vùng cách ly, huyết áp bỗng dưng tăng 160/ 100 mà chưa thể đến phòng khám. Tôi đọc những dòng tin đầy nước mắt từ Sài Gòn, thấy nghẹn thở khi nhìn các con mệt mỏi bơ phờ sau mỗi ca trực...
Tiếng chuông sáu giờ chiều trong thành phố đồng loạt ngân vang. Hàng triệu tấm lòng thầm gửi lời nguyện cầu mong Sài gòn sớm qua cơn dịch bệnh.
Vừa đặt chân lên cầu Phú Xuân, cây cầu bắc qua bờ bắc thành phố cung điện thếp vàng. Bầu trời trước mắt tôi từ màu đỏ cam như những đám cháy, mấy phút sau đã dần chuyển sắc.
Nền trời trải rộng như thánh đường mênh mông. Mặt trăng chếch hướng tây toả ánh xanh dịu ngọt ngào giữa sắc hồng nhạt như những cánh tường vi bay bay và tan thành từng vệt loang màu hồng khói. Một đám mây lớn hình một người mẹ cúi xuống và đám mây màu xanh như đứa bé đưa tay xin mẹ mở vòng ôm.
Tôi tựa vào thân cầu vừa kịp nói một lời cầu nguyện. Con tin Người luôn ở đó, nghe thấu chúng con. Xin tha thứ những lỗi lầm của loài người. Cho chúng con xin những ngày lành đêm lành ngày đêm an lành sớm trở lại. Xin những giận dữ của Người sớm qua như đám mây lửa tan thành những cánh tường vi và ánh hào quang kia mở lối cùng vòng tay yêu thương ấm áp...
Sài Gòn ơi!
Chúng ta sẽ cùng nhau luôn cùng nhau để tin tưởng và hy vọng!
Bóng đêm đã về trên những lùm cây thấp. Sông Hương giờ nước lên. Những hoa cỏ ven bờ dậy mùi thơm. Tôi nghe tiếng ngọn gió lành cùng những đám mây bay bay trong đêm tối. Những đám mây của hình hài yêu thương chở che sẽ gọi bình yên sớm trở lại.
Huế gửi Sài Gòn
Nhạc: Lê Thống Nhất, lời Hoàng Ngọc Quý
Biểu diễn: NSUT. Mai Lê
https://vanhoavaphattrien.vn/dam-may-tren-bau-troi-thanh-pho-mua-covid-a2466.html